Chương 54

Tàn Dư Đời Người, Tro Tàn Đời Tôi

7.594 chữ

15-12-2022

Đến tối, chúng tôi quyết định dành một bất ngờ cho Lương Mộ Hi và Hứa Dục Duy, những người cùng Hứa Nhân Ninh quay về Đài Loan.

Tôi và Hứa Nhân Ninh đến nhà hàng trước đợi Lương Mộ Hi và Hứa Dục Duy, tôi hơi thấp thỏm khi nghĩ tới việc đã hai năm không gặp.

"Đừng căng thẳng." Hứa Nhân Ninh nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay tôi, "Nhất định họ cũng sẽ vui mừng như chị, thả lỏng đi nhé."

Tôi gật đầu, thầm hít sâu để tâm trạng thả lỏng hơn.

Nghe Hứa Nhân Ninh nói Hứa Dục Duy đã lên tiểu học, tôi bất giác mỉm cười khi nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu của cô bé trong bộ đồng phục học sinh.

"Sao chị lại cảm thấy em gặp Duy Duy còn hồi hộp và vui vẻ hơn gặp chị vậy nhỉ?" Hứa Nhân Ninh thờ ơ nói.

Mùi giấm bên cạnh bay tới khiến tôi không khỏi phì cười, nhìn lại đôi mắt sâu thẳm kia, "Hồi trước chị cũng nói vậy."

Hứa Nhân Ninh dùng hai ngón tay vừa nắn vừa xoa gò má tôi, "Không có tiến bộ."

"Không thay đổi cũng là một chuyện tốt mà." Tôi lấy tay chị ra, nếu không phải đây là chỗ công cộng thì có lẽ tôi đã hôn thẳng lên rồi.

Có một số thứ giống như chất gây nghiện, một khi đã nếm thử sẽ cai không được, giống như đôi môi mềm mại, tiếng ngâm đè nén, tiếng thở dốc vô tình thoát ra từ khoé môi hay sự ấm nóng của một cơ thể...!Con thú trong tôi lặng lẽ thức tỉnh.

Tôi vẫn tưởng mình là một người không có dục vọng, hoá ra chỉ là chưa gặp phải người khiến tôi nảy lòng tham.

"...!Lê Thần?"

Tôi sực tỉnh, quay đầu nhìn nơi phát ra âm thanh, lập tức đứng lên, "Lương Mộ Hi?"

Khuôn mặt ấm áp được nhuộm thắm niềm vui và sự ngạc nhiên, chị ta bước nhanh về phía tôi, "Sao có thể...!là em! Thật sự là em!"

Hứa Nhân Ninh đứng lên theo, dựa sát vào tôi, rất tự nhiên nắm tay tôi.

Tầm mắt Lương Mộ Hi rơi xuống tay chị rồi dời lên, khó tin nhìn thẳng vào tôi: "Hai người..."

Khi thấy nụ cười không chút do dự của tôi, chị ta nở nụ cười, phấn khích nói: "Trời ạ! Rốt cuộc là chị bỏ lỡ bao nhiêu chuyện vậy? Em nhất định phải kể rõ với chị!"

Tôi cũng khẽ cười, nhìn quanh hỏi: "Duy Duy đâu? Không tới cùng chị sao?"

"Chị —— "

Vừa dứt lời, tiếng hét kích động vang vọng cả bầu trời theo thân hình nhỏ bé lao thẳng về phía tôi, "Chị! Chị ơi!"

Tôi ôm lấy Hứa Dục Duy đã cao lên không ít, cười gật đầu, "Ừ, là chị đây."

Hứa Dục Duy ôm rất, rất chặt, như rất sợ tôi sẽ biến mất lần nữa, chặt đến mức tôi gần như không thở nổi.

Tôi ngồi xổm xuống, nhẹ kéo ra khoảng cách, lồng ngực dâng trào cảm xúc khó tả, vừa ấm vừa nóng.

Tôi vươn tay xoa đầu em, "Duy Duy đã cao hơn nhiều...!em sống có vui không?"

Hứa Dục Duy gật mạnh đầu, gương mặt bụ bẫm đỏ hồng như quả táo căng mọng.

Tôi khẽ nói: "Xin lỗi, tha thứ cho chị được không?"

Hứa Dục Duy nghiêng đầu, mở to mắt hoài nghi hỏi: "Tha thứ là thế nào ạ?"

"Nghĩa là không tức giận." Tôi cố diễn tả bằng từ ngữ mà một đứa trẻ có thể hiểu được.

Còn em lại nói chẳng cần suy nghĩ: "Nhưng em không tức giận."

Tôi sững sờ cụp mắt, mím chặt môi dưới, nhận ra mình không thể nói thêm được gì, đành lần nữa đưa tay ôm cô bé.

"Cảm ơn em." Tôi nói.

Tôi biết Hứa Dục Duy vẫn chẳng hiểu gì, nhưng tôi vẫn muốn nói lời cảm ơn.

Cảm ơn sự hồn nhiên và lương thiện của em.

Tôi ngẩng đầu, nhìn Lương Mộ Hi và sau đó là Hứa Nhân Ninh.

Cảm ơn, vì đã đối xử với tôi dịu dàng như thế.

Trong những ngày tháng u tối nhất, tôi từng nghĩ rằng —— Tất cả thiện ý chân thành tôi gửi vào thế giới này đều bị đáp trả bằng một loại ác ý.

Đến hôm nay tôi biết mình đã sai, hoàn toàn sai.

Trên đời này, vẫn có người sẵn sàng đáp lại tôi bằng sự dịu dàng, làm tôi tiếp tục tin tưởng vào cuộc đời, tin vào tình yêu thương, bị tổn thương hay được trân trọng cũng đều có ý nghĩa.

Giữa bữa cơm, Hứa Nhân Ninh ra ngoài nói chuyện điện thoại một lúc lâu, thế là tôi cùng Hứa Dục Duy nói về chuyện trong hai năm qua.

Cô bé nói với tôi rằng bây giờ Hứa Nhân Ninh luôn ở nhà với mình, vẽ rất nhiều tranh đẹp, cũng thường xuyên đến bệnh viện.

Tôi quay sang nhìn Lương Mộ Hi, chị ta nhún vai nói: "Chỉ là bệnh tích tụ do làm việc quá sức lâu ngày, trước đây tổn hại cơ thể thế mà, giờ phải chịu thôi, nhưng em yên tâm đi, bây giờ cô ấy nghỉ việc rồi, sức khoẻ tốt hơn trước rất nhiều."

Nghe Lương Mộ Hi nói thế tôi mới yên tâm.

Chị ta chuyển chủ đề sang tôi, "Tốt nghiệp rồi em có dự định gì không?"

"Đang nói chuyện gì vậy?" Hứa Nhân Ninh trở về chỗ sau khi nói chuyện xong, gia nhập vào câu chuyện, "Dự định sau khi tốt nghiệp à?"

Tôi trầm ngâm một lát rồi lắc đầu nói: "Hiện tại em chưa nghĩ đến...!Em cũng chưa nói chuyện với dì, chờ em xác định rồi nói sau."

"Còn chị vừa tốt nghiệp liền bị ai đó dụ dỗ vào TESS." Ánh mắt trêu ghẹo của Lương Mộ Hi quét về phía Hứa Nhân Ninh, nghe có mùi tính sổ, "Nói với chị gì mà vào công ty lớn chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn làm bác sĩ, còn nói tin vào năng lực của chị, kết quả..."

"Đâu thể nói như vậy." Hứa Nhân Ninh xù lông lên, "Dù lúc đấy mình có nói nhiều hơn nữa cũng chẳng bằng một câu của chị Phi, đừng có đổ hết cho mình."

Lương Mộ Hi có vẻ hơi mất mặt khi bị lật tẩy, sờ sờ mũi nói: "Đấy là vì chị Phi quá phạm quy, nói gì mà bên cạnh thiếu một học trò tâm đắc thì thật cô đơn...!Bảo mình làm sao từ chối!"

"Cậu nói thật với lòng đi, sau khi vào TESS cậu có hối hận không?"

"Không có, nhưng mà..."

Nhìn hai người họ nói qua nói lại, tôi chợt nhớ lại hai năm qua sau khi chuyển về nhà dì, sau khi giải toả khúc mắc, thỉnh thoảng bà sẽ kể vài chuyện khi còn ở TESS.

Tôi luôn nghe say sưa, những chuyện vui buồn, bất đắc dĩ ấy qua lời kể của dì thậm chí còn có thể khiến tôi hình dung được vài điều.

Tôi không khỏi tò mò về khung cảnh mà tất cả họ từng ở.

Giây phút đó, một ý nghĩ hoang đường nhưng rất rõ ràng hiện lên trong đầu tôi.

Sau bữa tối, tôi theo họ về khách sạn họ đang ở.

Tối nay là đêm cuối cùng, sáng mai sẽ khởi hành về Hứa gia.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc tôi và Hứa Nhân Ninh phải xa nhau một thời gian.

Sau khi Hứa Dục Duy đã ngủ, Hứa Nhân Ninh rủ tôi đi dạo, tôi đồng ý.

Chúng tôi sánh bước đi trên con đường thênh thang trong công viên rợp bóng cây.

Đi được một lúc, Hứa Nhân Ninh đột nhiên mở miệng: "Em có tâm sự phải không?"

Tôi im lặng mấy giây rồi gật đầu: "Vâng, em đang nghĩ một chuyện."

Hứa Nhân Ninh dừng bước, cầm lấy tay tôi xoa nhẹ, "Có thể nói cho chị biết không? Chị hi vọng có thể chia sẻ lo lắng cùng em."

Tôi cảm động mỉm cười, hít sâu một hơi, nói: "Không phải trong bữa tối chúng ta có nói về dự định của em sau khi tốt nghiệp sao? Em đang nghĩ...!nếu em nộp đơn vào TESS thì thế nào?"

Hứa Nhân Ninh mở to mắt, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ ngạc nhiên.

Đã nhắc tới nên tôi lấy hết can đảm nói tiếp: "Đây không phải sự bốc đồng nhất thời của em! Em luôn mơ hồ có suy nghĩ này...!chỉ là hôm nay nó bỗng trở nên mãnh liệt.

Em...!thật ra cũng không biết mình muốn làm gì sau khi tốt nghiệp, nhưng có một điều em rất rõ ràng."

Ánh mắt Hứa Nhân Ninh dịu đi đôi chút, giọng điệu cũng nhẹ nhàng, "Em nói thử xem."

"Em muốn tận mắt chứng kiến khung cảnh mọi người từng trải qua.

Đối với em, mọi người giống như quầng sáng trước mặt vậy, em biết năng lực của em không thể so với mọi người, nhưng em muốn thử..."

"Lê Thần."

Tim tôi đập kịch liệt, lòng đầy thấp thỏm đón nhận ánh mắt bình tĩnh của Hứa Nhân Ninh.

Chị xoa gò má tôi, "Chị mong em nhớ kĩ rằng tất cả mọi quyết định của em đều có chị ủng hộ.

Nên nếu em muốn đến TESS, chị chẳng những không ngăn cản mà còn hỗ trợ em.

Chị muốn em tự quyết định hướng đi của mình."

Một đêm trăng sáng sao thưa, ánh sáng dịu nhẹ soi tỏ khuôn mặt Hứa Nhân Ninh.

Chăm chú nhìn chị khiến trái tim tôi bỗng dưng nóng ran, không nhịn được mở lòng bàn tay chị rồi đan chặt những ngón tay vào nhau.

Ngay lúc ấy, tôi thật sự muốn tiếp tục cùng chị bước đi thế này, cho đến bạc đầu..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!